Thứ Năm, 6 tháng 3, 2014

SA MẠC CUỘC ĐỜI !



Đời người là một cuộc hành trình, là một chuyến đi dài, đi và đi như thế nào đó là do mỗi người tự định đoạt lấy. Nhưng trên chặng đường ấy gặp ai và phải đương đầu với việc gì thì đố ai biết được?

Tôi cũng như tất cả mọi người được giao cho chiếc bị với mớ hành trang và quày quả bước đi. Hành trang là một khói óc, hành trang là một trái tim và hành trang là tiếng thì thầm giục gọi của lương tâm. Nó như chiếc la bàn, giúp tôi biết định hướng chuyến du hành đời mình.

Lúc còn bé con đường ta qua được trải trước những miếng lót, có người may mắn thì đó là thảm nhung, có người kém may mắn hơn thì đường lát bằng xi măng, người kém may mắn nhất thì trầy trụa với những bước trơn trợt từ thuở ấu thơ. Nhưng tất cả đều phải bước đi trên con đường của riêng mình.

Dọc con đường đi, được gặp nhiều người với nhiều thái độ khác nhau, vui tươi niềm nở mở lời chào, cái vẫy tay vội vả, môi mỉm nhẹ nụ cười, cái xiết tay, thậm chí cái bám chặt tay đỡ nhau qua lối trơn sình bùn.

Trên lối đi có nắng sớm, mưa chiều, có trăm hoa đua nở, có cỏ xanh tươi, có đồng khô héo úa, có chim muôn ca hát và cũng không dè chừng thú dữ lăm le.

Đi và đi như thế nào để cảm nhận hành trình cuộc đời mình hạnh phúc và mang đầy ý nghĩa nhất là do có nhìn vào chiếc la bàn mà mình có sẵn trong tay hay không?

Tôi lắm lúc ngủ gục trên từng bước chân mình, chiếc la bàn mất hút khỏi tầm tay, con tim heo úa không nhựa sống, trí óc mòn mỏi vì những va vấp đời thường, nên cảm nhận những bước chân lỏng lẻo, nhạt nhẽo khi bước đi.

Lúc đó tôi gọi "Sa Mạc cuộc đời"

Làm gì khi bước vào sa mạc?

Đứng trước sa mạc mà mình phải băng qua có người đuối sức và cảm thấy ngán ngẫm. Có người lại chùn chân, ao ước mình được đứng mãi dù trên thảm cỏ xanh, hoặc ở lại trong túp lều trọ ven đường. Có người lại chọn giải pháp rên rỉ, kêu gào khóc lóc. Còn không ít người cắn đến rướm máu đôi môi để chịu đựng, dẫm lên cát nóng bỏng thậm chí cháy xém gót chân để băng qua.

Một giải pháp tròn trịa để tôi nhìn vào và bước đi đó là:

Một anh chàng chỉ 33 tuổi đã chọn việc ở lại sa mạc cuộc đời mình bốn mươi đêm ngày để ăn chay cầu nguyện. Hay thật!

Việc ăn chay cầu nguyện đã thanh lọc tâm hồn Người, để rồi khi bước ra khỏi đó bóng đêm ập đến, sự dữ vây tứ bề nhưng ánh sáng của vinh quang đã bao trùm Ngài và chiếu tỏa, bóng tối dần dần bị mờ tan, bị đẩy lùi.Nhẹ nhàng lướt qua thập giá đau khổ để tiến đến vinh quang phục sinh.

Dìm mình vào việc cầu nguyện, để hấp thụ những tia sáng, để thông phần với Người, để được chia chác cái phần rực sáng, để được đánh dấu ấn, khi bước vào bóng đêm tia sáng lại phát ra chiếu dọi lối đi. Và rồi cũng sẽ được sống mãi trong ánh sáng phục sinh của Người.

Phải bước qua sa mạc cuộc đời lắm lúc như là một hồng ân vì có lầm lũi bước đi trong bóng tối, mới biết học cách nỗ lực đi tìm ánh sáng và muốn ở lại mãi trong ánh sáng.

Có nếm cảm đau khổ, mới thấy cửa Vườn Giêt-xi-ma đang rộng mở mời gọi nhân trần đến thông phần, đến chia chát lợi lộc.

Thánh giá nở hoa vì do Chúa tôi đã dùng chính máu mình tưới lên. Để tôi đước đón nhận phần ân phúc ấy mà làm lộ phí trên đường đời!

Sa mạc đời người có héo úa hay nở hoa, là do tâm tình đón nhận!
Tieu Ho.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét