Thứ Hai, 17 tháng 2, 2014

NGHĨ VỀ MẸ

Thiện Tâm, đêm giao thừa năm 2014

        Đã mấy hôm rồi trời trở lạnh, chỉ có cơn gió thoảng nhẹ cũng đủ làm buốt da thịt, đông chưa qua xuân lại vội đến. Khi nghe lại bài hát: “Mừng Tuổi Mẹ” của Nhạc sĩ Trần Lòng Ân tôi thấy lòng mình dâng lên một nỗi niềm khó tả, đó là nổi thương nhớ Mẹ da diết lạ thường. Chắc không phải ngẫu nhiên mà nhạc sĩ Trần Long Ẩn đã viết lên ca khúc: “Mừng tuổi Mẹ”, nhưng với tất cả tấm lòng trân trọng của người con thảo hiếu dành cho Mẹ. Những ca từ trong ca khúc ấy dễ đi vào lòng người với tâm tình và hình ảnh quen thuộc của một làng quê: “Mẹ già như chuối chín cây, gió lay Mẹ rụng…”,  gần gủi và thân thiết quá! “rồi mùa xuân ấy tóc trắng Mẹ bay như gió như mây bay qua đời con…bay qua thời gian, giai điệu mượt mà và đáng yêu làm sao! Có lẽ trong cuộc đời, chính tác giả đã cảm nếm được sự ngọt ngào và nhận được tình mẫu tử thiêng liêng cao quý từ tấm lòng của một người Mẹ kính yêu.

        Vâng, ca khúc ấy đã đi vào lòng tôi không biết từ bao giờ, nó làm tôi nhớ đến hình ảnh người Mẹ gầy gò yếu ớt nơi quê nhà. Mẹ ơi, giờ phút giao thừa đã đến mà đứa con này không hiện diện bên gia đình, chắc Mẹ trông mong con lắm. Từ khi con bước chân ra đi thực hiện lý tưởng của đời dâng hiến, đã hai mùa xuân con không về bên Mẹ, đáng lẽ trong giờ khắc linh thiêng của đêm giao thừa con phải cùng gia đình ta đoàn tụ phải không Mẹ? nhưng vì lý tưởng, vì sứ mạng của đời phục vụ con đành hy sinh…
Mẹ tôi, một đời tần tảo gánh gồng từng bó rau, củ khoai nuôi con khôn lớn, khi tôi tốt nghiệp phổ thông Mẹ đã gạt nước mắt quảng đại dâng con cho Chúa, mong sao con trở nên hạt giống gieo vãi Tin Mừng Tình Yêu của Chúa giữa lòng thế giới, một thế giới đầy biến động và phức tạp. Tôi nghe người ta kể lại, cứ mỗi độ tết đến xuân về, đôi mắt mẹ lại thâm quầng lên vì không ngủ, trằn trọc mong ngày được nhìn thấy con yêu, mỗi lần con ra đi, đôi mắt mẹ lại sưng lên vì khóc; mẹ thương con, nhớ con, nhưng Mẹ đã hy sinh tất cả. Trong mắt Mẹ, tôi vẫn là đứa bé nhũng nhẹo, yếu ớt ngày nào; mỗi lần về thăm nhà được Mẹ chăm chút từng ly,từng tý; nhưng Mẹ ơi, con đã lớn, đã lớn thật rồi, con không còn là đứa bé chỉ biết nghĩ đến mình như ngày xưa, con đã biết sống cho, sống vì người khác. Mẹ biết không, chưa có năm nào con cảm thấy mình hạnh phúc như năm nay, hạnh phúc vì con đang được đón tết cùng những đứa bé mồ côi, khuyết tật, những mảnh đời bên lề xã hội; con đã ở bên cạnh chúng lúc chúng cảm thấy cô đơn nhất, lúc chúng cần bờ vai để nương tựa…
      Cuộc đời như cơn gió thoảng qua, mới đó mà đã hơn tám năm tôi xa nhà, xa quê, xa Mẹ. Đã bao lần xuân đến rồi lại đi trong đời Mẹ, trong đời tôi mang theo bao niềm vui, nỗi buồn lẫn lộn. Vui vì còn được gần Mẹ, buồn vì nghĩ đến ngày xa Mẹ lại càng gần hơn. Dù biết như thế, tôi vẫn phải tin Mẹ đang còn trẻ, mỗi mùa xuân về Mẹ thêm tuổi mới, mỗi mùa xuân mới con mừng tuổi Mẹ. Tôi thầm cảm ơn nhạc sĩ Trần Long Ẩn đã để lại trong tôi ca khúc khó phai mờ, để mỗi lần nghĩ về mẹ tôi cố gắng sống tốt, không phụ công ơn sinh thành dưỡng dục của người Mẹ hiền yêu dấu, và thầm chia sẽ niềm đau với những người con không còn diễm phúc được Mẹ cạnh bên mỗi độ xuân về.

                                                                                                                                                 




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét